Thơ vui: Chuyện xứ mù
- Chủ nhật - 28/11/2021 09:00
- In ra
- Đóng cửa sổ này
Bị ngã xuống hố sâu
May mà không phải vực
Một hang đá nhiệm màu
Lần mò anh tìm đến
Trong bóng tối phập phù
Dẫn đến một thế giới
Vương quốc của người... MÙ!
Trong cái đất nước đó
Đều mù hết như nhau
Từ vua rồi tể tướng
Quan lại, lính, đồng bào...
Viện hàn lâm khoa học
Bộ giáo dục, quốc phòng...
Tất cả đều mù hết
Một thế giới vô song...
Mù nên họ Hiến pháp
Bộ triết rồi bộ hình
Riêng biệt theo tư tưởng
Chủ nghĩa ... Mù hồi sinh
Bầu trời đối với họ
Là một tảng đá cao
Thế giới xung quanh chỉ
Nhung nhúc như bầy sâu...
Vì mù họ ngộ nhận
Họ duy nhất trên đời
Thông minh và sáng suốt
Đứng đầu thế giới người...
Bao nhiêu thứ quan niệm
Ngược ngạo và trái sai
Của thế giới mù ấy
Làm kinh ngạc chàng trai...
Chàng lên tiếng phản đối
Kể về sự văn minh
Sự tiến bộ vượt bậc
Nơi thế giới của mình
Kể về internet
Về vũ trụ, tàu ngầm
Về văn minh nhân loại
Mà xứ mù đang nhầm...
Xứ mù liền quyết liệt
Hô phản đối thình thình
Họ bảo chàng ngớ ngẩn
Là điên là thần kinh...
Cuối cùng họ phát hiện
Nó ngu muội là vì
Hai mắt nó đang... sáng
Chưa.. .mù nên ngu si
Họ bàn cách thông não
Khai sáng cho chàng trai
Bằng cách chọc mù mắt
Chỉ duy nhất cách này...
Chàng trai sợ bỏ trốn
Được một cô gái thương
Giấu kín đưa đi trốn
Vào chiếc chòi trên nương
Điều tốt đẹp đã đến
Hai người họ yêu nhau
Chàng trai nguyện ở lại
Cùng ân nhân bạc đầu...
Sống ở xứ mù mãi
Dần dần rồi chàng trai
Thích nghi rồi thừa nhận
Rằng trước đây mình sai
Đến một ngày chàng thấy
Vướng víu và bực mình
Chàng đi đến quyết định
Chọc thủng đôi mắt mình.