Nghệ Ngữ

https://nghengu.vn


Của hồi môn vô giá

"Bà ơi, cái chạn, cái chạn ni, bà còn nhớ hắn nữa không?". Giọng ông vang lên trong kho chứa đồ cũ, và rồi kí ức của mấy chục năm nao lại trở về.

Hồi đấy, để cưới được tiểu thư cành vàng lá ngọc như tui, ông cũng mệt lừ người ra đấy ông nhỉ. Cụ Ngoại vốn chức tước đầy mình nên kén rể cũng đâu dễ dàng chi cho cam. Cụ cho một đám trai làng ra hết đánh vật rồi thi bơi với nhau. Cuối cùng, ông được coi là chàng trai giỏi chịu đựng nhất khi là chàng trai duy nhất vượt qua các ải của cụ. Ông lết bơi trong ao làng, lúc ngoi lên, tay không quên bứt một bông lục bình mà ở quê vẫn gọi là hoa bèo tây tặng tui. Tui mặt ngại ngùng mà lòng sung sướng đón lấy đóa hoa vô thường ấy. Vô thường quá thể luôn ấy chớ, vì hoa bèo tây ni, ngày thường tui vẫn đi vớt về cho lợn ăn, ở trong nớ hắn có con "mò", bữa mô mà quên để í, bị nó cắm lỗ rốn cho phát thì ngá (ngứa) gãi sồn sột mấy ngày không hết. Khi ông tặng tui bữa đó, thấy ông quay mặt đi, cứ lận lận chi ở cái cạp quần, tui bật cười tủm tỉm vì nỏ biết có phải ông bị con mò nó cắn cho ngá bỏ tổ rồi không. Biết ý nên tui cố ý ngoảnh đi cho ông gãi cho đã, không ông rầy rồi bỏ của của chạy lấy người thì tui ế mất đoạn thì nguy to hehe.

Rồi đám cưới "hai đứa" mình cũng đến. Làng trên xóm dưới ai ấy đều ngưỡng mộ ông vì dù nhà ông nghèo đến nỗi không có giấy tờ mô đủ sức chứng nhận nổi nhưng ông vẫn cưới được tiểu thư là tui. Cả làng cả xóm mất ăn mất ngủ mất ba bốn ngày đêm chỉ để bàn về của hồi môn mà tui được cho đưa về nhà chồng. Đó là một cái chạn gỗ như hình dưới đó. Khi 8 người khênh diễu qua mấy ngõ, nhà mô cũng trộm nhìn rồi cứ ước ước ao ao. Khênh vô nhà chồng, mệ chồng cứ trầm trồ khen tấm tắc rồi mần bà mất ăn, mất ngủ ngồi lo trộm vô khênh mất. Bà bắt con trai lên tận chợ huyện đặt thợ rèn cái ổ khóa nặng vài kí sắt về khóa cái cửa hắn lại. Xong đâu đấy chắc chắn, bà mới yên tâm bỏ hắn một mình dưới bếp mà vô nhà trong nằm ngủ bù cho mấy hôm mất ngủ canh chừng. Từ đó cả nhà cứ vô tư dùng cái chạn, đựng hết nồi, niêu, bát đĩa, gia vị, mắm muối, dao thớt, rau rợ, đồ ăn thừa...chi chi cũng nhét, cũng chất lên hắn. Một mình hắn oằn mình gồng gánh đủ thứ đồ đạc trong nhà.

Và rồi cuộc sống hiện đại dần, cái tủ mới hiện đại đã thế chỗ cái chạn gỗ tự lúc nào. Và chẳng biết tự bao giờ kí ức về cái chạn này chợt mất đi như chưa từng có trong tui. Cho đến hôm qua, hai ông bà ta vô dọn kho để xây lại cái bếp, dọn một lúc ông gọi toáng lên " bà ơi, bà ơi, cái chạn, cái chạn ni, bà có nhớ hắn nữa không?, Lâu ni hắn ở trong kho mà nỏ nhớ này bà ơi" . Tui nhìn cái chạn, rồi nhìn ông rưng rưng nói, răng không nhớ ông hề, đây là đây là CỦA HỒI MÔN VÔ GIÁ của tui mà.

>>>Xem thêm: Tìm lại quê hương trên chính quê mình

máy cuốn ốngmáy cuốn ống giấymáy chia giấy cuộnmáy thanh nẹpmáy thanh nẹp giấythanh nẹp giấymáy cuốn ốn

chan bat

Tác giả: TRẦN HẠNH

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây