Lội xuống rọng, khu ngóc trốôc thì nhúi
Cchổng mồng mông sớm đến túi mì về
Chập choạng sáng dục nhôông dậy đi tề
Mặt trời lên, kề chin dường rồi nạ
Dậy mần mánh chi, rồi ra mà kéo mạ
Tui cấy chắc vưa nhọc lả đi rồi
Sức mô tui mà cả lôi cả cấy
Nghị cấy chắc, mà bực ả con gấy
Chộ nậy đại mà nỏ biết cấy chì chi
Nhủ lội rọong thì nỏ đi mô nhớp cẳng"
Rứa là mình vận phải lẳng lặng
Cấy hết rọ0ng thấp, rọong phẳng, rọong nhô
Cha con nhà hắn thì được ăn dồ
Mần ba thứ ni kêu đau chin mỏi cổ
Nghị bực trong rọt chơ tui rành khổ
Số vất vả nỏ nhờ được nhôông con.
Nói, chửi đó mà lì như mặt đòn,
Nhe răng cười còn kêu tui ghê gớm
Như tuần ni rành phải dậy sớm
Để theo mần cho kịp với ngài ta.
Về lưng đau mà không giám van la,
Biết rứa thôi kêu ca chi cho nhọc...
>>>Xem thêm: Thơ tiếng Nghệ: Lời của mẹ