Đóng vai Trương Sinh kể lại Chuyện người con gái Nam Xương
Có những lỗi lầm không thể sửa, có những ân hận đi theo con người đến tận cuối đời. Tôi – Trương Sinh, kẻ đã đánh mất hạnh phúc của chính mình, xin kể lại câu chuyện ấy như một lời sám hối muộn màng…

I. Khi hạnh phúc còn vẹn nguyên
Tôi vốn người làng Nam Xương, nhà giàu có nhưng học hành chẳng tới đâu. Mẹ thương tôi nên sớm lo dựng vợ. Nàng là Vũ Nương, người con gái nết na, dung hạnh vẹn toàn. Ngày cưới, ánh mắt nàng dịu như sông mùa thu, giọng nói nhẹ như gió thoảng. Từ đó, căn nhà nhỏ của tôi rộn ràng tiếng cười, ấm lên vì sự khéo léo, đảm đang của người vợ hiền.
Nhưng đời nào có được mãi yên bình. Khi đứa con còn chưa chào đời, chiến chinh lại nổi lên. Tôi – kẻ ham chơi, dốt chữ, vẫn phải ghi tên trong sổ lính. Ngày chia tay, mẹ già run run dặn tôi giữ mình chốn biên ải. Còn nàng, rót chén rượu đầy, chỉ nói một câu khiến tim tôi nghẹn lại:
“Thiếp chẳng mong chàng công danh phú quý, chỉ cầu ngày về còn nguyên hai chữ bình yên.”
II. Khi ghen tuông làm mù lý trí
Ba năm chinh chiến, tôi sống nhờ ký ức về mẹ, về vợ. Khi khói lửa tan, tôi trở về, mang theo bao nỗi nhớ. Nhưng ngày gặp lại, không còn ai đợi ở hiên nhà — mẹ tôi đã mất, vợ tôi đón tôi bằng ánh mắt đầy lo sợ, còn con trai… gọi tôi là “ông”.
Tôi bế nó, dỗ dành:
“Nín đi con, cha về rồi.”
Nó ngẩng lên, ngây thơ đáp:
“Ông cũng biết nói ư? Cha con trước kia chỉ nín thin thít.”
Tôi chết lặng. Một đốm lửa nghi ngờ cháy lên, rồi lan thành ngọn ghen dữ dội. Tôi mắng nàng, không nghe ai can, không để nàng thanh minh. Tất cả tình nghĩa, lời thề xưa bị cơn ghen xóa sạch trong phút chốc. Nàng khóc, nói rằng lòng nàng vẫn nguyên như ngày tôi đi, nhưng tai tôi đã đóng lại. Cuối cùng, trong tuyệt vọng, nàng gieo mình xuống sông Hoàng Giang.
III. Khi sự thật hiện hình
Đêm nọ, tôi nằm với con, ngọn đèn hắt bóng lên tường. Bé Đản reo lên:
“Cha Đản lại đến kìa!”
Tôi sững người. Bóng tôi trên vách. Thì ra, suốt thời gian tôi xa nhà, nàng đã trỏ bóng mình mà bảo con: “Cha Đản đó.”
Trời ơi! Một câu nói ngây thơ đã giết chết người đàn bà hiền thục. Còn tôi, kẻ mù quáng, đã tự tay đập nát mái ấm của chính mình.
IV. Khi hối hận đã muộn
Sau này, có người tên Phan Lang kể rằng, gặp vợ tôi dưới thủy cung. Nàng gửi lại chiếc hoa cũ và lời nhắn: hãy lập đàn giải oan bên sông. Tôi làm theo. Giữa khói hương bảng lảng, Vũ Nương hiện về – vẫn dịu dàng như thuở nào. Nàng chỉ nói:
“Thiếp cảm ơn chàng, nhưng phận đã thuộc về Linh Phi. Duyên trần xin khép lại.”
Nói rồi, nàng tan vào mây nước. Tôi gọi, tiếng tôi rơi vào khoảng trống vô tận.
Từ đó, tôi sống trong dày vò. Mỗi đêm, nhìn bóng mình trên tường, tôi lại thấy đôi mắt nàng – hiền lành, buồn bã, tha thứ.
Lời cuối
Nếu ai đó đang có một mái ấm, xin hãy học lấy bài học của tôi:
Đừng để ghen tuông làm mờ mắt.
Đừng để nghi ngờ giết chết yêu thương.
Bởi có những người – một khi đã rời đi, sẽ không bao giờ trở lại, dù chỉ trong giấc mơ.
Xem thêm:
Viết bởi www.nghengu.vn
Ý kiến bạn đọc
Bài viết xem nhiều
-

Nắc là gì? Tiếng lóng này có nghĩa như thế nào?
-

Thư kí hay thư ký đúng chính tả? Nên viết y hay i phù hợp?
-

Nói lịu hay nói liệu hay nói nhịu mới là từ viết đúng chính tả?
-

Lửng thửng hay lững thững, lửng lơ hay lững lơ viết đúng?
-

Cức hay Cứt? Khác biệt chính tả, vùng miền và cách dùng đúng
-

Ngợm nghĩnh là gì? Từ này có viết đúng chính tả không?
-

Ký lô hay kí lô, nặng ký hay nặng kí? Nên viết i hay y?
-

Viết hàng tuần hay hằng tuần là đúng? Cách phân biệt nhanh
-

Giáng trần hay dáng trần, giáng chức hay dáng chức?
-

Viết rặng hay rạn san hô đúng chính tả? Phân biệt rặng và rạn
-

Múp rụp là gì? Giải nghĩa từ “múp rụp” cực đáng yêu theo cách nói dân gian – Nghệ Ngữ