Thơ tiếng Nghệ An: Cha mẹ giận chắc

Thứ năm - 22/10/2020 23:56
Mệ ngồi trong kệ bếp
Cha ra ngoài góc thềm
Giọng Mệ nghe nức nở
Suốt đời... tùi nỏ quên.
Cha “ừ” to một tiếng
Rồi lắc trốc thở dài
Đì nghe quân ngất ngất
Về cằn nhằn... điếc tai.

Chơ anh đừng nói họ
Không mần ai khịa ra
Hứa đi, rồi hừa lại
Chứng mô tật nớ mà.

Thôi im rấp i cấy
Nòi lắm khung chán à?
Yên ổn thì nỏ muốn
Thích tan cựa nát nhà?

Tùi thương hai đừa nhỏ
Không chết rấp chò xong
Nhông con a ri nựa
Thì có cụng như không...

Mi kêu đứa mô nói
Để tầu đến tận nhà
Xương chan quân mất nết
Hết chuyện để nói mà.

Thôi đó là họ tốt
Họ mách lại với tui
Chơ không mần răng biết
Tưởng anh bỏ lâu rồi.

Cứ mần vô quai riệu
Ai mời là hút luôn
Chơ báu chi thứ nớ
Con ơi! Răng mệ buồn...

Đó là dừ họ chộ
Hút phúng cò lẹ nhiều
Người đạ như khúc củi
Vài tuổi nựa liêu xiêu...

Và rứa là đêm đó
Cha Mệ nằm quay lưng
Thi thoảng nấc thành tiếng
Chân chặt nơi liếp dừng.(giường)

Cha nhà tui dệ ngủ
Vẫn kéo gộ như thường
Riêng tui nằm suốt sáng
Cạnh “chiếc đài Trung Ương”

Sau dăm lần giựn chắc
Cha tui bỏ thuốc luôn
Dừ tui ngủ phòng khác
Thiếu tiếng “loa” cụng buồn.

Nhà bà tui rứa đọ
Thỉnh thoảng mở đài đêm
Nhưng cũng nhờ tiếng nớ
Mà gia đình ấm êm...

 
keo lo
 

Tác giả: PHAN QUANG PHÓNG

Tổng số điểm của bài viết là: 54 trong 11 đánh giá

Xếp hạng: 4.9 - 11 phiếu bầu

  Ý kiến bạn đọc

.
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây