Thơ tiếng Nghệ: Một thời để nhớ

Thứ sáu - 13/05/2022 03:27
Con tru mạ phía trên lưng lắm vét
Một bầy chim chầu mỏ hét trước sau
Toóc cằn khô cỏ xanh biếc một màu
Tru mới mẹp lưng trắng phàu bùn bám

Gặt mùa xong cả buổi trưa trời nắng 
Mẹ còng lưng ở mấy đám đậu xanh
Các con thơ lo sách vở học hành
Nhớ một thời nghĩ rồi rành thương mẹ

Chẳng sướng chi khi một thời thơ trẻ
Nhớ quá chừng khổ cha mẹ ngày xưa
Kéo xe phân phía trên gác cày bừa
Đến trưa buổi cha mở bò mẹ cấy

Cứ rứa mà một bầy con nuôi nậy 
Từng đọi cơm củ khoai phải chẻ ra
Thò tay vô trong lon vại lấy cà
Xong ra rửa mãi vẫn mà còn thúi

Tấm chăn chiên dành dật nhau mỗi tối 
Tê tái lòng khi từng buổi gió lên 
Quạt nồi than khói nghi ngút trước thềm
Rồi cúi xuống đẩy xuống nền nhà đất

Một dường lủm lên cứ nằm ôm chắc 
Để lấy hơi chứ đồ ấm mặc có đâu
Đói trong lòng rồi tự biết thương nhau
Sống lo đạn phía trên đầu rơi xuống 

Đúng là thời cần nhứt về sự sống 
Trẻ già chi tư thế chống ngoại xâm
Người ở nhà làm du kích dân quân 
Ai còn sức đều xung phong ra trận

Cơm nấu rồi bỏ bữa ăn hàng bận
Chui xuống hầm tránh tra tấn đạn bom
Bao gia đình mất cha mẹ mất con
Giờ hận lắm nghe tiếng bom đâu đó

 

nghe ngu

Tác giả: ĐỨC BÌNH

Tổng số điểm của bài viết là: 25 trong 5 đánh giá

Xếp hạng: 5 - 5 phiếu bầu

  Ý kiến bạn đọc

.
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây