Chuyện con chó Đô Ly

Thứ hai - 05/08/2019 23:05
Nhà tui ai cụng ăn thịt chó. Tui cụng ăn nhưng đến năm cuối lớp 10 thì nỏ ăn nựa. Nỏ phải tui chê thịt chó mô, cụng nỏ phải tui hại ăn thịt chó xui như thiên hạ nói. Lý do tui bỏ thịt chó là tui nhớ đến con chó Đô Ly nhà tui nuôi mà năm đó mẹ phải bán để tui lấy tiền đi đóng học phí.
ban cho


Đô Ly là con chó thuộc giống chó cỏ, vì hồi nớ mần chi có chó lai như dừ. Con chó Đô Ly nhà tui nuôi có lông đen, và là con chó hiền nhít mà nhà tui từng nuôi. Mỗi khi nhà có khách lạ, con chó nó sủa đúng một câu là thôi, chỉ cần có ngài nạt là im, cụp đuôi chui xuống giường.

Tui không nhớ lý do mà răng mà đặt tên là Đô Ly nựa. Chỉ nhớ hồi nớ cả làng có phong trào đặt tên cho chó. Nhiều nhít là tên Lu, Vện, Đốm… hoặc kể cả mấy tên tây tên tàu. Nói thật, tên chó hồi nớ ở làng tui có khi còn đẹp gấp mấy lần tên người.

Con chó Đô - Ly rất chăm chỉ, suốt ngày lo coi nhà và ngó nương vườn. Tui bảo nó đuổi ga là nó đuổi ga, bảo nó lao ra dọa mấy con tru hấn cụng lao ra, mặc dù con tru to gấp mấy chục lần hấn.

Con chó Đô - Ly nhà tui thuộc dạng chó khun. Vì có đốm ở lưỡi. Bà nội tui nói chọn chó có nhìn ở lưỡi mà chọn, có đốm chắc chắn loại chó tốt. Sau ni, từ kinh nghiệm của bà, tui cũng áp dụng cho người, cứ nhìn lưỡi mà chọn.

Con chó Đô - Ly ngoan hiền, trung thành là rứa nhưng rồi số phận nó cụng hẩm hiu như con chó khác: Nuôi nậy là bán. Chó tra ga non mà, người ta bán chó vì nhiều lý do, nhưng nhà tui mẹ phải bán vì như đã nói, để tui đóng tiền học phí.

Tui nhớ mại cái ngay mẹ gọi chú Thịnh (chủ quán cầy tơ trên ngã tư) đến bắt con Đô - Ly đi. Tui khung hề muốn bán nó, và càng thương khi nghĩ đến cảnh người ta làm thịt, thui rơm nó. Nhưng đời mà, nhiều khi phải chấp nhận, nhít là khi ta vô cảnh nghèo. Hồi nớ cả làng tui phải bán đủ thứ để con cái đi học, nhà có ga thì bán ga, nhà có lạc thì bán lạc, có nhà bán cả tru cả bò… tất cả “vì tương lai con em chúng ta”.

Hôm nớ, chú Thịnh bước vô nhà, con Đô - Ly hình như nó biết chuyện. Nó cụp đuôi chạy xuống nhà, chui thẳng vô gầm giường kêu ư ử mại nỏ chịu ra. Mẹ tui đem cơm cá nục lại hấn cũng nằm nỏ ăn, mắt nó buồn buồn, mồm cứ ư ử như van đừng có bán, đừng có bán.

Rồi chú Thịnh lấy đồ nghề bắt chó ra, tui nhớ đó là chiếc gậy sắt dài thật dài có hai móc kẹp như chiếc kéo quặc thẳng vô cổ con Đô - Ly. Cứ thế, chú Thịnh kéo nó ra. Con Đô - Ly bốn cẳng cứ cào cào dưới đất nỏ chịu bước, mồm thì kêu ẳng ẳng.

Cửa ngọ nhà tui hồi nớ là con dốc dài đầy sỏi và đá, hình ảnh con chó Đô - Ly cứ lê chân ám ảnh tui mãi cho đến sau này.

Khi chú Thịnh đi khuất sau bụi tre, tui chạy xuống nhà bà nội, nằm ôm chăn mà khóc. Tui thương cho đời con chó Đô - Ly và thương cả đời tui, đời mẹ tui, vì nghèo.

Sau đời con chó Đô - Ly, nhà tui nuôi thêm mấy con nựa. Thực ra, cả làng tui hồi nớ nuôi chó là để chó nuôi lại mình, tức bán chó để nuôi người. Thành ra, đời chó con mô cụng buồn. Và đời người đôi khi còn buồn hơn cả đời chó.

Rồi tui lớn lên, đi xa nhà thấy người ta bàn về chuyện chó nhiều lắm. Người bảo bỏ thịt chó đi, người lên án kẻ trộm chó… Tất cả chỉ vì miếng thịt chó mà thôi. Những khi nớ tui nghĩ, đời chó cuối cùng thì có ước mơ chi? Cò lẹ, đời chó chỉ mong được như loài vật khác, tức chết khi già. Nhưng thật buồn, chó thì do người quyết định, bắt đầu già họ biến thành món ăn.

Tác giả: NGHỆ NGỮ

Tổng số điểm của bài viết là: 5 trong 1 đánh giá

Xếp hạng: 5 - 1 phiếu bầu

  Ý kiến bạn đọc

.
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây