Thơ tiếng Nghệ: Ngày mùa
Nắng chi hả họng, hả mồm
Gió nam nỏ chộ, gió nồm ở mô?
Rứa mà ngay nớ nhọn khu
Đồng ni, rọng nọ mần ngu cạ người.
Gió nam nỏ chộ, gió nồm ở mô?
Rứa mà ngay nớ nhọn khu
Đồng ni, rọng nọ mần ngu cạ người.
Gắt chung, cấy đổi một thời
Cá, dam, ốc, hến trửa trời chói chang
Đến dừ khắp chốn lang thang
Vận đưng nhớ mại nắng vàng chốn quê!
Bắt đầu bỏ xứ mần thuê
Mới chộ khâm phục cấy nghề bần nông
Áo thì cúc có, cúc không
Quần cột chạc chuối, rách mông...chuyện thường
Chưn đất gánh ló trên đường,
Trốc trần đội nắng kiên cường...nỏ chi
Vai sần tróc vảy, tróc vi
Bùn lầy ngập gúi vẫn đi thẳng hàng.
Ga gáy con nít mơ màng
Đạ nghe cạ nậy khắp làng kéo xe
Nửa sào chục quảy khoẻ re
Càng an đầy ắp lại về tuốt trưa.
Con phăn, cha đạp say sưa
Mệ vô mở vại vắt dưa, bốc cà
Ông cào dôm phụ cho bà
Mình thằng út nhỏ nhứt nhà rụ rơm.
Quần bùn chạng háng ăn cơm
Đằng đông có sấm, đậy mươn, ra cào
Đứa nhỏ, thằng nậy cầm sào
Mệ vơ chủi trện mồm gào chạy mưa.
Nhà bên đưng ngủ say sưa
Bựt dậy nòi vọi răng chưa kêu mình
Có ả gắt tận Vụng Đình
Chạy như ma đuổi, điền kinh nỏ bằng.
Xúc xong... mủng ném, cào quăng
Đưa mồm lên chưởi tại răng rứa trời
Xương cha hấn cứ lừa người
Mưa thì mưa té, động rồi doạ choa.
Mấy ông trong nói vọi ra
Đụng giây ả nựa, rứa là nháo nhao
Mai mốt ẻ xổ vô tau
Ướt cho mi ướt, bựa sau cho bò.
Rồi cụng gặp bựa mưa to
Ló hần mọc mộng lại lo "canh trời"
Gắt về mô kịp nắng phơi
Đạ phị đi cấy nựa rồi, nhọn khu.
Cá, dam, ốc, hến trửa trời chói chang
Đến dừ khắp chốn lang thang
Vận đưng nhớ mại nắng vàng chốn quê!
Bắt đầu bỏ xứ mần thuê
Mới chộ khâm phục cấy nghề bần nông
Áo thì cúc có, cúc không
Quần cột chạc chuối, rách mông...chuyện thường
Chưn đất gánh ló trên đường,
Trốc trần đội nắng kiên cường...nỏ chi
Vai sần tróc vảy, tróc vi
Bùn lầy ngập gúi vẫn đi thẳng hàng.
Ga gáy con nít mơ màng
Đạ nghe cạ nậy khắp làng kéo xe
Nửa sào chục quảy khoẻ re
Càng an đầy ắp lại về tuốt trưa.
Con phăn, cha đạp say sưa
Mệ vô mở vại vắt dưa, bốc cà
Ông cào dôm phụ cho bà
Mình thằng út nhỏ nhứt nhà rụ rơm.
Quần bùn chạng háng ăn cơm
Đằng đông có sấm, đậy mươn, ra cào
Đứa nhỏ, thằng nậy cầm sào
Mệ vơ chủi trện mồm gào chạy mưa.
Nhà bên đưng ngủ say sưa
Bựt dậy nòi vọi răng chưa kêu mình
Có ả gắt tận Vụng Đình
Chạy như ma đuổi, điền kinh nỏ bằng.
Xúc xong... mủng ném, cào quăng
Đưa mồm lên chưởi tại răng rứa trời
Xương cha hấn cứ lừa người
Mưa thì mưa té, động rồi doạ choa.
Mấy ông trong nói vọi ra
Đụng giây ả nựa, rứa là nháo nhao
Mai mốt ẻ xổ vô tau
Ướt cho mi ướt, bựa sau cho bò.
Rồi cụng gặp bựa mưa to
Ló hần mọc mộng lại lo "canh trời"
Gắt về mô kịp nắng phơi
Đạ phị đi cấy nựa rồi, nhọn khu.
Tác giả bài viết: PHAN QUANG PHÓNG
Tags: thơ tiếng nghệ, phan quang phóng
Ý kiến bạn đọc
Đăng ký thành viên
Bài viết xem nhiều
-
Vì lương hưu
20/04/2023 04:39
-
Tự hào mần du xứ Nghệ
24/04/2023 02:59
-
Nỏ chộ bay gọi về
04/05/2023 20:27
-
Thơ tiếng Nghệ: Chợ quê
05/05/2023 05:03
-
Dặn bay từng nớ
29/04/2023 10:25
-
Nụ cười quê nhà
09/05/2023 20:35
-
Đừng để cha nhắc nựa
29/04/2023 22:29
-
Chuyện dự cháu
10/05/2023 23:55
-
Lấy gấy miền Trung
16/05/2023 06:19
-
Chuyện mần mùa
17/05/2023 10:01