Truyện thơ: Phép lạ

Thứ bảy - 23/10/2021 03:35
Bạn gọi, giọng rất nghiêm trọng:
- Ông kiếm gấp dùm tôi đi
Một nữ giúp việc đứng tuổi
Tiền nong không vấn đề gì.

Phần 1: 


Miễn là người đó chịu khó
Chăm sóc ông già nhà tôi
Ông bị ung thư tiền liệt
Đã đến giai đoạn cuối rồi!

- Gì mà ông cuống lên thế?
Nhà ông vẫn thuê Ô sin?
- Thì vẫn, nhưng cụ khó tính
Động tý là cụ làm inh,

Đuổi hết người này, người nọ
Ai cũng chỉ được mấy ngày
Rồi thì không chịu được cụ
Họ liền tìm cớ đi ngay.

- Thôi được, để tôi tìm đã!
Rồi gã ra sức kiếm tìm
Cuối cùng gã cũng lần được
Một người, đúng chuẩn Ô sin.

Cô này ngoài 40 tuổi
Trắng trẻo, phốp pháp, chưa chồng
Khoẻ mạnh, ăn nói dễ chịu
Mỗi tội hơi tướng đàn ông

Tuần sau, ông bạn gọi điện
Giọng mừng như bắt được vàng:
- A lô, tớ cám ơn cậu !
Hẹn gặp cậu ở nhà hàng...

Trên cả tuyệt vời cậu ạ
Thật lạ, là mấy tháng nay
Ông cụ rên la như thế
Mà cả tuần nay ngủ say?

Thì ra, mỗi lần ông cụ
Cựa quậy, chuẩn bị kêu rên
Thì một giọng mềm như lụa
Nhẹ nhàng, êm ái cất lên:

- Ông ơi, chắc ông khó ở
Để con hát cho ông nghe
Và rồi giọng ca quyến rũ
Đưa ông về một miền quê

Khơi dậy bao nhiêu kỷ niệm
Bờ tre, sóng lúa xôn xao...
Ngày trước, cụ luôn cáu gắt
Mỗi khi ai đó bê vào

Thức ăn hay là nước uống
Cụ chửi : Cút hết ra ngay !
Tại sao chúng mày cứ ép
Tao phải ăn uống suốt ngày?

Bây giờ, nàng bưng cháo đến
Cùng với nụ cười như hoa
Rồi đôi bàn tay mũm mĩm
Cứ nhè bụng cụ mà xoa:

- Cụ ơi ! Cái bụng lép kẹp
Nó bảo, nó đói lắm rồi !
Cụ thương, cho nó tý súp
Nào cụ, chỉ vài thìa thôi!

- Ừ, ăn...ông cụ khẽ nói
Cứ vậy, sau mỗi một thìa
Chị ta lại vuốt bụng cụ
- Ông ơi, đầy dần rồi kìa!

- Này bụng, ông cho mày cháo,
Mày phải nằm yên, cho ông
Uống thuốc, làm lý liệu pháp
Để ông chóng khoẻ, biết không ?

Bố tôi cứ cười lục khục:
“Cái con, tếu thế là cùng !
Ai mới nghe qua cứ tưởng
Nhà này vớ phải con khùng “ !

 

Phần 2:


Không đầy tháng sau, lại thấy
Thằng bạn hốt hoảng điện nhờ
Tìm lại cái cô béo mập
Không thì ông cụ nguy to!

- Cô ấy tự ý bỏ việc ?
- Ồ không, bà cụ nhà tôi
Bữa trước, chẳng biết sao nữa
Đã đuổi cô ấy đi rồi!

- Ông hỏi tại sao thế á ?
Có trời mới biết mẹ tôi
Mới mấy tuần đầu thích thế
Giờ giẫy như đỉa phải vôi?

Lúc đầu, có ô sin mới
Được việc, mẹ tôi rất mừng
Khoán trắng cho cô ta hết
Còn bà cứ thế tửng tưng

Tối đến là lên lầu ngủ
Vô tư đến nỗi dạo này
Bà lên hẳn hai ký rưỡi
Vui vẻ, cười nói suốt ngày...

Hôm rồi, bà chợt để ý
Thấy ông dạo này hay cười
Hay đùa với chị giúp việc
Tình cảm như thể hai người...?

Tâm đầu ý hợp lắm lắm
Khiến bà không khỏi chạnh lòng
Còn nhớ mới vài tuần trước
Mỗi lần bà vào với ông

Là ông gắt gỏng, hạch sách
Chưa biết ngọt, nhạt thế nào
Vừa đưa lên miệng đã gạt:
- Mặn đắng thế nuốt làm sao?

Giờ thì cứ hút thun thút
Lại còn khen nấu ăn ngon
Chẳng thấy kêu la, vật vã
Chẳng còn đay nghiến vợ con...

Tối ấy, bà bảo giúp việc:
- Cô lên trên lầu ngủ thôi
Buổi tối, từ nay tôi sẽ
Nằm canh ông lão nhà tôi...

- Bà ngủ giường gấp của cháu ?
Chắc bà chẳng ngủ nổi đâu ?
Bạt rách và mùi hôi lắm
Thôi bà cứ ngủ trên lầu!

 Bà trợn tròn mắt lên quát :
- Thế lâu nay mày ngủ đâu?
Cô nàng sợ quá, ấp úng
Mãi mới nói được một câu:

- Dạ thưa, ngủ... giường này ạ,
Để tiện... giở mình cho ông !
Ba máu sáu cơn nổi dậy:
- Mày cút ngay ra khỏi phòng!

Sáng mai, biến đi cho sớm
“ Nuôi ong tay áo” hạng mày
Từ nay thì bà cấm cửa
Không được bén mảng tới đây!

- Ông bạn tôi ơi, đến lạ
Từ ngày cô ấy bỏ đi
Bố tôi bỗng suy sụp hẳn
Chẳng chịu ăn uống tý gì

Hai mắt thì mở thao láo
Trừng trừng nhìn lên trần nhà
Âm u và cứ lạnh toát
Vô hồn như thể mắt ma?

Cả nhà họp bàn khẩn cấp
Mọi người biểu quyết thế này:
- Bà phải chiều ông, và gọi
Cô giúp việc ấy về ngay!

Tôi gọi, không thấy bắt máy
Chẳng rõ vì lý do gì ?
Ông biết tìm hộ tôi mấy
Chứ tình hình này có khi... !

Gã vội lồng lên tìm kiếm
Cuối cùng cũng bắt được nàng
Hiện đang giúp trông ông cụ
Bố của bà chủ tiệm vàng.

Thuyết phục, năn nỉ bà chủ
Bồi thường chấm dứt hợp đồng
Những tưởng gã thay Đức Chúa 
Mang nước Thánh về....nhưng không !

Tất cả nỗ lực của gã 
Của chị và của cả nhà
Đáng tiếc là đã quá muộn !
Ông cụ đã mãi đi xa...

Đôi mắt vẫn không chịu khép
Trân trân nhìn lên trần nhà
Từ trong khoé mắt vô cảm
Hai giọt lệ đục tràn ra...

Nhà ông nào có thiếu thốn
Của cải vật chất đủ đầy
Vợ con đề huề, có thể
Thoả mãn nhu cầu mỗi ngày.

Hoá ra, người ta cần nhất
Là sự nâng niu thật lòng.
Có thể họ phải tận tuỵ
Vì họ đã nhận tiền công ?

Có thể phát sinh tình cảm ?
Người nghèo thường hay rộng lòng 
Xoa dịu nỗi đau thể xác
Bằng sự chia sẻ, cảm thông ?

Và nữa, có chút nghệ thuật
Với người đau ốm mỏi mòn
Luôn bị dày vò, vì nghĩ
Mình đã làm phiền vợ con!

Xem thêm: Truyện kể bằng thơ: Bà Nội

 

tuoi gia

Tác giả: KIỀU TRỌNG

Tổng số điểm của bài viết là: 5 trong 1 đánh giá

Xếp hạng: 5 - 1 phiếu bầu

  Ý kiến bạn đọc

.
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây