Nhông dặn
Rứa là dừ, em cụng mần vợ anh
Là du con của Cẩm Xuyên nắng lửa
Đất quê anh nghèo mà khi mô cụng rứa
Thiếu bạc tiền, chơ nỏ thiếu tình thương.
Là du con của Cẩm Xuyên nắng lửa
Đất quê anh nghèo mà khi mô cụng rứa
Thiếu bạc tiền, chơ nỏ thiếu tình thương.
Em nỏ ngại ngần cuộc sống gió sương
Nỏ chê bai anh vụng về, mộc mạc
Nỏ sợ nhà anh quê mùa, đạm bạc
Nỏ đòi hỏi anh phị ngon ngọt ngọ lời.
Vợ chồng sống chung mấy chục năm trời
Tránh răng được đôi ba lần va chạm
Một câu nói ra, thiếu nghị suy, vô cảm
Cụng dệ dàng để lại nhựng niềm đau.
Đàn ông Cẩm Xuyên thế hệ trước, sau
Khuyết điểm muôn đời, tính như thời tiết
Nóng nói, oang oang dù ngày mai quên hết
Biết đó rồi, mà có sửa được mô.
Anh mong răng em hiểu cấy thật, thô
Khi giựn chắc, em dịu dàng nhỏ nhẹ
Đừng chì chiết nói về cha, về mệ
Đừng buông lời ngang bướng được không em?!
Cụng lâu lâu anh quá chén một đêm
Vì bạn bè để anh say vài bựa
Biết em giựn, không vui đi chăng nựa
Đừng mần anh xấu hổ với người ta.
Thấu nghịa sinh thành với mệ, với cha
Tuổi đạ cao, hẳn nhiều người khó tính
Ai đúng, ai sai em cụng đừng cáu kỉnh
Nếu thương anh, xin hạy biết nhún nhường.
Anh chị em hay hàng xóm láng giềng
Phỉ sống mần răng để con hần học tập
Đừng chỉ vì, vài ba điều nhỏ nhặt
Mà cả đời mất đoàn kết, thương yêu.
Một bó rau, đọi cháo nó không nhiều
Em cho đi, sẹ có ngày nhận lại
Cha mệ hai bên, anh em nội ngoại
Ai trong đời không vấp váp, khó khăn.
Anh đi mô dù xa ngái, hay gưn
Nếu ở nhà thì ra chào một tiếng
Câu hỏi thăm thôi mong em đừng tiết kiệm
Cách người xưa giự nề nếp gia phong.
Chuyện bạc tiền góp nhặt để tiêu chung
Cuộc sống bộn bề sẹ có khi túng thiếu
Đừng vì nghèo đem anh ra chế diệu
Hay so bì họ xe đẹp nhà cao.
Anh có bỏ vài ba chục trong bâu
Gặp bạn bè mời cà phê, chè thuốc
Đi ăn ké họ cả đời răng được
Em cụng đừng nhìn tiêu cực, nhỏ nhen.
Nếu một ngày em không muốn cạnh bên
Dù buồn lòng, anh cụng không níu lại
Chứ đừng sau lưng, mần cấy chi không phải
Anh sợ mình sẹ chẳng đủ vị tha.
Mọi khó khăn chúng mình cùng vượt qua
Anh tin em là vợ hiền, du thảo
Tin cuộc sống cùng đọi cơm, manh áo
Chỉ giúp mình thêm gắn bó yêu thương.
Dù cho anh phị cực nhọc, can trường
Nhưng có em, anh thêm phần động lực
Dù cho em cả một đời cơ cực
Bước bên anh, tin em rạng nụ cười.
Con cái mai sau khun lớn nên người
Sẹ thấu hiểu hy sinh nơi cha mệ
Rồi chúng mình cụng có du, có rể
Con gái mình lại mần vợ người ta.
Nỏ chê bai anh vụng về, mộc mạc
Nỏ sợ nhà anh quê mùa, đạm bạc
Nỏ đòi hỏi anh phị ngon ngọt ngọ lời.
Vợ chồng sống chung mấy chục năm trời
Tránh răng được đôi ba lần va chạm
Một câu nói ra, thiếu nghị suy, vô cảm
Cụng dệ dàng để lại nhựng niềm đau.
Đàn ông Cẩm Xuyên thế hệ trước, sau
Khuyết điểm muôn đời, tính như thời tiết
Nóng nói, oang oang dù ngày mai quên hết
Biết đó rồi, mà có sửa được mô.
Anh mong răng em hiểu cấy thật, thô
Khi giựn chắc, em dịu dàng nhỏ nhẹ
Đừng chì chiết nói về cha, về mệ
Đừng buông lời ngang bướng được không em?!
Cụng lâu lâu anh quá chén một đêm
Vì bạn bè để anh say vài bựa
Biết em giựn, không vui đi chăng nựa
Đừng mần anh xấu hổ với người ta.
Thấu nghịa sinh thành với mệ, với cha
Tuổi đạ cao, hẳn nhiều người khó tính
Ai đúng, ai sai em cụng đừng cáu kỉnh
Nếu thương anh, xin hạy biết nhún nhường.
Anh chị em hay hàng xóm láng giềng
Phỉ sống mần răng để con hần học tập
Đừng chỉ vì, vài ba điều nhỏ nhặt
Mà cả đời mất đoàn kết, thương yêu.
Một bó rau, đọi cháo nó không nhiều
Em cho đi, sẹ có ngày nhận lại
Cha mệ hai bên, anh em nội ngoại
Ai trong đời không vấp váp, khó khăn.
Anh đi mô dù xa ngái, hay gưn
Nếu ở nhà thì ra chào một tiếng
Câu hỏi thăm thôi mong em đừng tiết kiệm
Cách người xưa giự nề nếp gia phong.
Chuyện bạc tiền góp nhặt để tiêu chung
Cuộc sống bộn bề sẹ có khi túng thiếu
Đừng vì nghèo đem anh ra chế diệu
Hay so bì họ xe đẹp nhà cao.
Anh có bỏ vài ba chục trong bâu
Gặp bạn bè mời cà phê, chè thuốc
Đi ăn ké họ cả đời răng được
Em cụng đừng nhìn tiêu cực, nhỏ nhen.
Nếu một ngày em không muốn cạnh bên
Dù buồn lòng, anh cụng không níu lại
Chứ đừng sau lưng, mần cấy chi không phải
Anh sợ mình sẹ chẳng đủ vị tha.
Mọi khó khăn chúng mình cùng vượt qua
Anh tin em là vợ hiền, du thảo
Tin cuộc sống cùng đọi cơm, manh áo
Chỉ giúp mình thêm gắn bó yêu thương.
Dù cho anh phị cực nhọc, can trường
Nhưng có em, anh thêm phần động lực
Dù cho em cả một đời cơ cực
Bước bên anh, tin em rạng nụ cười.
Con cái mai sau khun lớn nên người
Sẹ thấu hiểu hy sinh nơi cha mệ
Rồi chúng mình cụng có du, có rể
Con gái mình lại mần vợ người ta.
Tác giả: PHAN QUANG PHÓNG
Tags: thơ tiếng nghệ, phan quang phóng
Ý kiến bạn đọc
Đăng ký thành viên
Bài viết xem nhiều
-
Sức thuốc hay xức thuốc đúng? Phân biệt sức hay xức
-
Giòn giã hay ròn rã hay dòn dã viết đúng chính tả tiếng Việt?
-
Gáng hay ráng? Gáng lên hay ráng lên? Ráng sức hay gáng sức?
-
Viết tỷ hay tỉ đồng đúng? Khi nào viết tỉ hay tỷ?
-
Tỉ mỉ hay tỷ mỷ đúng? Nên viết i ngắn hay y dài hay hơn?
-
Chịu nổi hay chịu nỗi? Chịu không nổi hay chịu không nỗi?
-
Chọn vẹn hay trọn vẹn đúng chính tả? Phân biệt trọn & chọn
-
Phân biệt dồ hay rồ, bị dồ hay bị rồ, phát rồ hay phát dồ?
-
Rứa thâu là gì trong tiếng Nghệ? Ví dụ về từ rứa thâu
-
Lý thuyết hay lí thuyết? Lý luận hay lí luận viết đúng?
-
Top 5+ địa chỉ thuê xe máy ở Hà Tĩnh tốt và có giá rẻ nhất