Hít hà vị Vinh

Thứ hai - 08/03/2021 02:45
Vinh của tôi đi xa thì nhớ, trở về lại thương. Tuổi không còn trẻ để xác định dứt áo rời Vinh vào những ngày oi ả, lúc trở về dẫu qua xuân nhưng cái lạnh vẫn len lỏi trong tâm hồn
nha tap the vinh xua
Nhà tập thể Vinh ngày xưa.


Vinh của tôi, đường vẫn rộng chẳng có con dốc nào để cố, xe cộ ngược xuôi lầm lũi. Tháng Giêng mưa phùn lất phất, bàng cựa mình nứt kẽ nhú màu xanh, phượng nghêu ngao cành khô vươn giữa trời xám xịt, chỉ mỗi mấy cây xoài tốt um phủ màu hoa nâu nâu rậm rạp cả góc phố.

Vinh, phố xá lô nhô, mới cũ đan xen, nham nhở nhiều mảng màu. Quang Trung đó hoài niệm còn thảng thốt hồn ai, dùng dằng rêu phong cho tâm hồn xa ngái nhớ về thời thơ ấu dữ dội bao trò nghịch ngợm khi tuổi trăng chưa đầy. Vinh, những con đường trải thảm phẳng lỳ ai còn nhớ phố xá bụi giăng khi xe qua (hình như cũng được coi là thành phố bụi) hay cung đường lóc cóc vó ngựa, lổn nhổn đá dăm ổ gà, ổ trâu, xe đạp vẫn băng băng thượng cầu Rầm, hạ Bến Thuỷ để lên núi Quyết bẻ những bông lau về phối cảnh dắt phên nhà.

Chùa Diệc bây giờ uy nghi lộng lẫy đèn hoa, sản phẩm tâm linh của những con người thành đạt hiếu kính cúng dâng điểm sinh hoạt tôn giáo của bao Phật tử thành Vinh. Toàn bộ nghĩa trang, dăm mộ lô nhô các tuyến phố biến sạch không còn dấu vết của sự tang thương, sự đói nghèo những năm xưa thế kỷ trước.

Vinh, thành phố bình minh vẫn đang dậy trì căng tràn sức sống. Người Vinh da dẻ căng mịn bởi cái khí hậu nhiệt đới ẩm ướt hoá ra cũng có ích lợi đáng kể. Cọng rau thì thơm hơn, con cá, con tôm thì ngọt và dai hơn. Chỉ mỗi con người, hơi chan chát, văn vở xéo xắt nhau.

Đặc sản Vinh bây giờ đâu chỉ là bát súp lươn. Lươn Nghệ đầy khắp cả nước chỉ là kiểu chế biến gia vị riêng là nghệ là hành tăm người thích thì khen lấy khen để, người không thích thì chê nồng chê hăng. Ấy vậy mà lươn vàng ươm nồi nọ chảo kia sáng nào cũng hết sạch chứng tỏ sự sinh sản nhanh đến kỳ lạ của cái giống sống trong bùn dơ mà bồi dưỡng khí huyết, tiêu trừ phong thấp, có thể chữa được bệnh suy dinh dưỡng, kiết lị, đau nhức xương sống, trĩ nội, phong thấp, bệnh huyết trắng của phụ nữ y như thần dược.

Ăn bát lươn Vinh hương vị khác hẳn ở chỗ khác không hiểu vì cái vị, cái khí hay chỉ là cảm nhận kiểu "văn mình vợ người", của mình thì quý của người thì ôi. Hay tại cái mùi "rau răm ở lại chịu lời đắng cay" đặc trưng hơn, vị hành củ tươi hăng hắc, hay tại cái bánh mướt tráng tay mịn màng, cái bánh đa vừng đen thơm phức mùi tiêu tỏi hoà quyện làm lươn Vinh níu chân người Vinh, níu bước kẻ lữ thứ.

Đặc biệt của Vinh nữa là quán cà phê. Cái thành phố giáp Lào sao mà nhiều quán nước đến vậy. Cà phê các loại Arabica, Robusta, Chery, Moka, Culi, cà phê trộn các vị, cà phê pha máy, cà phê pha phin, với tất cả sự hiểu biết của pha chế và gu thẩm thị của người uống đã làm rộn lên thị trường đồ uống đa dạng, nhộn nhịp. Chắc tại Vinh đang khát khao trưởng thành, khát khao vươn tới bằng bạn bằng bè khi tâm trạng còn ngậm ngùi "trông người lại nghĩ đến ta".

 
vinh nay
Một góc Vinh ngày nay.


Không thể không nhắc tới đặc thù không mong muốn là tắc đường. Về Vinh, đường sá tuy rộng nhưng phương tiện dày đặc và "đường ta rộng thênh thang ta bước", vô hàng vô lối. Đặc biệt, nhìn vào lưu lượng "ngựa xe như nước, áo quần như nêm" không ai chẳng tự hào quê ta giàu đẹp mặc dù thu ngân sách so với người nọ, kẻ kia như so sánh trẻ em với người lớn vậy. Xe máy ở Vinh hầu như ít cái còn để lại cái gương nguyên thuỷ của hãng, người sử dụng thường chế kiểu nọ kiểu kia cho thời trang hơn còn chức năng chính của nó là căn chỉnh khi điều khiển xe lại không ai chú ý.

Lạ lùng, như khi nói thương yêu nhau người ta thì thầm còn khi bất đồng quan điểm "giọng Nghệ tìm về" vô cùng rõ ràng, ngôn từ đa dạng, âm vực dài và rộng như bản opera vùng sơn thuỷ quanh co.

Vinh của tôi đi xa là day dứt, về là lạ bởi mỗi ngày một khác. Người đi chỉ muốn quay về, vội vã, còn người ở lại rất an phận, "Vinh ổn mà, vị trí địa lý đắc địa, giao thông thuận lợi, rừng bể đều gần, mức sống không đến nỗi nào". Có điều ai cũng vậy, đã gắn mình với Vinh là yêu, là quấn, luôn muốn về để hít hà vị Vinh riêng có trong tâm hồn mình.

Tác giả: NGUYỄN THU THỦY

Tổng số điểm của bài viết là: 20 trong 4 đánh giá

Xếp hạng: 5 - 4 phiếu bầu

  Ý kiến bạn đọc

.
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây