Thơ vui: Chuyện trông cháu mùa dịch Covid

Thứ sáu - 13/08/2021 22:13
Sáng ra chưa bách mắt
Nghe réo rắt ngoài đàng
Thì ra mấy ranh càng
Mò sang chơi đã sớm
Nhiều ngài nói tui sướng
Cháu cả đống cả đoàn
Họ cò biết cho rằng
Toàn là quân phá hoại

Cứ nghĩ đến mà hại
Toàn ra dại chơ mô
Nói là mặt tỉnh bơ
Toàn ngơ ngơ giả điếc

Mỏi mồm nói cho liệt
Hấn liếc mắt cười trừ
Mặt lại nhìn lừ lừ
Giống như tù vại ẻ

Cấy ni tại cha mẹ
Chiều con lắm sinh hư
Từ bựa dịch đến dừ
Là trét về cả đống

Hấn vác đến quả bóng
Thi chắc đá trong nhà
Bể rấp cầy bình hoa
Nát cha hai cửa sổ

Tường trát lâu hồ bở
Rớt nham nhở khắp nhà
Mần tội hai kẻ tra
Quét cả ngay cho liệt

Nhởi trò chi không biết
Trèo lên tận nóc nhà
Cả bầy nhăn răng ra
Giống như ma trên đất

Cựa nhà lưu can mật
Dành kho cá thay đường
Cất tận dưới đáy rương
Vẫn lôi ra uống hết

Chiều lại mò vô bếp
Lục ra hết xong nồi
Đưa ra tận ngoài cươi
Chơi đám ma đánh trống

Hần phân chia hai mống
Ngồi đập trống thổi kèn
Bốn đứa bưng bàn lên
Rồi khóc như cha chết

Nhởi một hồi thấy liệt
Ném mỗi cấy mỗi nơi
Nhảy xuống ao tập bơi
Rồi chơi trò bắt vịt

Hai con chó chết khiếp
Kêu nỏ dám vô nhà
Toàn nấp sau chuồng ga
Cụp đuôi rên ư ử

Tình hình mấy bựa nữa
Không hết dịch thì gay
Chơ đến ám cả ngày
Thì ông bà ra dại

Thấy các cháu mà hại
Nhưng cũng phải ôm thôi
Đôi khi nghĩ cũng vui
Vắng ít ngay lại nhớ

Thôi mình mần đầy tớ
Cháu chắt cả chơ ai
Chịu khó cho đến ngày
Dịch tan là hết giặc...

 
bua trieu min
 

Tác giả: THỊNH LÀI

Tổng số điểm của bài viết là: 6 trong 2 đánh giá

Xếp hạng: 3 - 2 phiếu bầu

  Ý kiến bạn đọc

.
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây