Ngồi ở quán cà phê. Đang nhấp ngụm chè chát, chợt giật mình khi nghe giọng miền Nam của một thanh niên bàn bên cạnh.
-
A lô! Dạ, ăn chuyển tiềng dô tài khoảng để em đặc cọc cho, mọi thủ tục ăn cứ yêng tâm, em lo dùm ăn từ A đến zéc hà, dạ dạ... hổng có chi ăn à...”
Mình nghe câu được câu mất mà tái cả mặt vì không biết giữa lúc dịch giã này, bằng cách nào thanh niên miền Nam kia lại xuất hiện ở đây được. Hay anh vừa ở trỏng về mà quên đi cách ly chăng?
Đang hết sức tâm tư thì anh ấy đã kịp gọi cho người khác. Lần này, rất ngạc nhiên, anh chuyển sang giọng Bắc – lơ lớ như tiếng Quốc Oai.
-
“Ừ ừ! Mình cũng bình thường thôi bạn ạ, cuộc sống có lúc này, lúc khác mà bạn, tiền nong kiếm ra bao nhiêu rồi cũng hết, chỉ còn cái tình là còn lại mãi thôi bạn ơi! Mà mình bảo này, bạn có tiền đó không cho mình vay ít mình lấy xe, có gì cuối năm mình trả bạn?”
Đến lúc này thì mình rối trí thực sự, vì không biết rốt cuộc ảnh người miền nào nữa, khi Nam khi Bắc loạn cả lên. Giữa lúc hoang mang, đang định chụp cái khẩu trang vào mồm cho chắc gạo, thì anh ấy bỏ điện thoại xuống, nói với đứa bạn ngồi cùng.
Nghe chất giọng quê choa không lẫn vào đâu được của anh ấy, mình phì cười suýt bắn cả cà phê ra khỏi mồm. Tự nhiên thấy phục dân Nghệ mình quá, giọng nào cũng lái được, y như thật.
Lại nhớ ngày xưa, có lần ngồi nhậu với một đám ở Hà Nội, mình và một thằng nói giọng Bắc đặc sệt chạm ly xong bắt tay nhau, đến tiết mục hỏi quê quán mình nói tôi ở Hà Tĩnh, thằng kia bảo còn tôi ở Nghệ An. Mình hỏi, rứa răng không nói tiếng Nghệ cho rồi mà đá giọng ngoài ni làm chi, làm tau lái giọng Bắc cho trẹo mẹ cả mỏ? Thằng mới quen bảo: